• If this is your first visit, be sure to check out the FAQ by clicking the link above. You may have to register before you can post: click the register link above to proceed. To start viewing messages, select the forum that you want to visit from the selection below.
Xin chào ! Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn, xin vui lòng danh ra một phút bấm vào đây để đăng kí và tham gia thảo luận cùng VnPro.

Announcement

Collapse
No announcement yet.

Ngọn nến trong đêm, ngọn nến nói với đêm

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Ngọn nến trong đêm, ngọn nến nói với đêm

    - Bà cẩn thận gói lại từng tập tiền, cho vào một cái túi con rồi cất vào trong ngăn tủ dưới cùng. Nhẩm lại trong đầu những thứ mai cần phải mua, bà thu dọn đống quần áo để trên giường, với tay ấn cái tivi để trên nóc tủ. Ngày nào bà cũng phải ghi các khoản thu chi vào một quyển sổ nhỏ, có lẽ đó đã là một thói quen từ bao năm nay rồi, nếu không biết chi tiêu cẩn thận thì chưa hết tháng đã hết tiền. Dạo này hàng họ bán ế ẩm quá, mai mốt chắc phải tính bán thêm hàng gì đó nữa, chứ quầy hàng xén của bà không cạnh tranh được với mấy cửa hàng đại lí mới mở.

    Cuộc sống kiếm tiền ngày càng thêm khó khăn, mọi thứ lại đắt đỏ, còn phải dành dụm nhiều để sau này lo cho mấy đứa vào Đại học, thằng lớn cũng sắp tốt nghiệp, nếu nó ra trường đi làm thì bà cũng đỡ vất vả hơn. Bà tính mùa đông năm nay nhận thêm mấy đồ len về làm gia công cho người ta để có thêm đồng ra đồng vào. Nhắc mới nhớ, bà lại mở hộp lấy ra que đan và mảnh vải len màu xanh, định may thêm áo cho cô con gái, áo của nó cũng đã cũ hết rồi, may nhanh mới kịp để đợt rét tới nó còn có áo mặc tới trường. Nghĩ mà thấy thương con nhỏ mới ngày nào còn quấn quýt theo mẹ đi chợ, giờ đã lớn rồi, sắp thành thiếu nữ rồi. Cũng may là có nó, bà đi chợ từ sáng đến tối mới về, ở nhà nó lo hết cơm nước, giặt giũ, đi học xong là về nhà ngay, không dám la cà với bọn bạn. Hôm sinh nhật nó cũng chẳng dám tổ chức vì sợ phải xin tiền mẹ, dù bà có cho nhưng nó cũng nhất quyết không lấy, nó bảo không cần tổ chức làm gì cho phiền phức, bà biết nó cũng buồn khi không làm được bữa tiệc mời bạn bè, từ nhỏ đến giờ nó cũng đã được đón cái sinh nhật nào tử tế đâu. Nhìn thấy con bé hàng xóm được mua




    ...Bỗng có tiếng cạch cửa làm bà giật mình: "Ai đó?" .

    "Con đây mà mẹ?"

    "Về rồi hả con? Vào rửa chân tay đi rồi còn ăn cơm. Sao hôm nay con về muộn thế?"

    "Con phải dạy thêm giờ mẹ ạ."

    Bà nghe thấy tiếng con cất chiếc xe rồi khóa cửa. Ngày nào nó cũng đi học đến 6h tối mới về, rồi lại tất bật đi dạy thêm, có hôm về chưa kịp ăn cơm đã phải đi. Thằng cu càng ngày càng gầy, hồi nó mới vào Đại học, niềm hạnh phúc của cả gia đình chưa trọn vẹn thì đã thêm một nỗi lo mới, làm sao lo cho nó ăn học hết 4 năm đây, với sổ tiền ít ỏi bà kiếm được. Hồi đó nó định bỏ học để đi làm, nhưng bà không đồng ý, dù có phải vay nợ, làm ngày làm đêm, bà cũng phải cho con ăn học tử tế, chỉ có học hành thì đời nó sau này mới sướng được, mới thoát cái nghèo, thoát khỏi cái xóm nhỏ tồi tàn này. Phải chi ông ấy còn, bà cũng đâu phải lao tâm khổ tứ đến thế….

    Đôi mắt bà ngước lên bức vách, nhìn trân trân vào bức ảnh của chồng trên bàn thờ. Nhớ lại ngày trước, cuộc sống gia đình tuy không vất vả nhưng cũng đủ ăn, và lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười. Vợ chồng bà lấy nhau cũng từ cái cảnh nghèo túng, hai bàn tay trắng, cha mẹ hai bên cũng đâu có gì, tự mình làm lấy nuôi thân, nhưng đồng cam cộng khổ bên nhau cũng cảm thông cho nhau nhiều, hai người không bao giờ to tiếng cãi vã nhau, có chuyện gì cũng ngồi lại với nhau nói chuyện thẳng thắn. Bà thấy hài lòng với cuộc sống như vậy, giàu có mà gia đình tan vỡ thì cũng có ý nghĩa gì đâu. Sống với nhau được độ chục năm trời, có với nhau 3 mụn con, đều xinh xắn, đáng yêu. Bà tự nhủ lòng phải cố gắng vun đắp cho cái tổ ấm của mình, sống tất cả vì chồng, vì con, dù khổ mấy bà cũng cam lòng! Nhưng sự đời đâu chỉ có đơn giản như vậy, đôi khi ta chỉ muốn có cuộc sống bình lặng mà trời lại nổi giông bão, cuốn đi tất cả những gì quí giá nhất, đập tan mọi thứ, vỡ ra thành hàng ngàn mảnh, để lại trong lòng con người những vết thương không bao giờ lành, như một vết loét trên cơ thể, bị những con côn trùng dùi đục, nỗi đau thế xác đã đành, nó ngấm vào cả trong tim, qua thời gian chỉ làm khô lại và làm chai sạn vết thương ấy. Bao nhiêu giông tố ập xuống đầu bà cùng lúc, làm bà choáng váng, quay cuồng, tưởng như mình đang trải qua một cơn ác mộng…



    Để tang mẹ chưa đấy năm, chồng bà lại mắc căn bệnh ung thư quái ác, phải nghỉ mất sức ở nhà, một mình bà bươn chải, vay mượn khắp nơi để chữa bệnh cho chồng, 3 đứa con nhỏ, thằng lớn vừa vào cấp hai, gánh nặng đè lên 2 vai bà, làm cho bà cảm thấy kiệt sức. Dù biết chồng có thể ra đi bất cứ lúc nào, nhưng còn một tia hy vọng thì bà vẫn phải tin, đói cơm, đói gạo, nghèo tiền không đáng sợ, chỉ sợ rằng những thứ đó nó sẽ giết chết lòng tin của con người, làm cho họ chết dần chết mòn đi, trước khi tử thần đến gõ cửa...! Những ngày tháng cuối cùng ở bên cạnh chồng, bà đã chăm sóc ông hết mực, hai người nói chuyện rất nhiều, dù biết mình sống không được bao lâu, ông cũng cố gắng vui, an ủi động viên vợ, ông nói mỗi người một cái số rồi, có tránh cũng không được, diễm phúc lớn nhất của ông là được lấy bà làm vợ, coi như ông sống cũng không uổng một đời. Ông chỉ lo khi mình đi rồi, ai chăm sóc các con, rồi bà sẽ chèo chống thế nào? Liệu bà có làm được cái nhiệm vụ cả đời của một người vừa là mẹ, vừa như một người cha đó không? Rồi ông đâm ra hận chính bản thân mình, chỉ làm khổ vợ và các con. Tiền thuốc men, khám bệnh đã tiêu tốn không ít, chỉ vì tiền chữa bệnh cho ông mà cả nhà phải ăn ít đi, các con không được mua quần áo mới, nhìn thằng lớn đi học mặc mỗi cái áo sơmi cũ, lòng ông đau thắt, đau hơn cả những gì mà căn bệnh gây ra cho ông. Ông mong rằng mình sẽ ra đi càng sớm càng tốt, đó là sự giải thoát cho vợ, cho các con. Sự đấu tranh tâm lí ấy nó cứ dằn vặt ông, cái khát vọng sống trong ông nó quá lớn, đó là bản năng của con người, muốn được tồn tại, muốn nhìn thấy ánh sáng mặt trời, và quan trọng hơn, ông muốn nhìn thấy các con trưởng thành, rồi chúng sẽ lập gia đình, sinh con đẻ cái, những đứa cháu đáng yêu… ông ra đi mà khó lòng nhắm mắt được…


    Cái gì đến rồi cũng đến, ngày ông ra đi, bà khóc không thành tiếng, chỉ đứng lặng lẽ bên quan tài, như một người vô cảm, tâm trí bà dường như đang ở nơi nào xa lắm, tay bà ôm thằng út mới tròn 3 tuổi, nó nhìn bà bằng đôi mắt đen láy, giống hệt đôi mắt của ông ấy… Lòng bà quặn thắt, chỉ biết ôm các con vào lòng, những nguồn sống, những linh hồn của bà, từ nay chỉ có các con mới là niềm vui, là lí do để bà tiếp tục sống, ngày tháng còn dài, bà chính là bờ vai, là mái nhà cho chúng, phải nén lại tất cả để gượng dậy, vì một ngày mai, trời lại sáng sau cơn mưa….



    ... Hôm nay ăn cơm với cá bống kho ngon quá! Mẹ luôn làm những món mà nó thích ăn nhất, mẹ bảo phải ăn uống đầy đủ thì mới có sức để học được. Ngày mai được lĩnh lương rồi, nghĩ xem nào, mình sẽ mua một cái bánh gato thật ngon cho 2 đứa em, chúng nó khoái món này nhất mà, còn cu Bi, nó đang thích một đôi giày thể thao, mai mình sẽ đi mua cho nó đôi màu đen có sọc trắng để nó đi đá bóng. Số tiền còn lại về đưa mẹ thêm tiền đi chợ! Cứ mỗi lần đến kỳ nhận lương là nó lại như vậy, nghĩ xem sẽ tiêu số tiền đó như thế nào, mua cái gì cho mọi người. Lương ở đây chính là tiền nó đi dạy thêm kiếm được, nó rất vui vì mình đã kiếm ra tiền, phụ giúp cho mẹ, cứ được đến đâu hay đến đó. Tháng sau nó sẽ nhận dạy thêm mấy ca nữa, bây giờ vào năm cuối có nhiều tài liệu cần mua, mỗi quyển cũng phải đến trăm nghìn, không thể cứ xin mẹ mãi được. Đã từ lâu lắm rồi, tất cả mọi chi tiêu nó đều tự lo, mọi việc trong nhà cũng vậy, những việc gì quan trọng mẹ đều hỏi nó, nó cùng mẹ quyết định mọi việc. Những lúc như thế nó rất vui, chứng tỏ mẹ rất coi trọng nó, nó không chỉ như một người anh cả, mà còn là người đàn ông trong cái gia đình này. Nó cố gắng sống cho thật tốt, học hành thật giỏi, có được nhiều học bổng, thành tích luôn đứng đầu lớp… để làm mẹ vui, và làm gương cho mấy đứa em. Sau này ra trường đi làm, nó sẽ dành dụm tiền để sửa sang lại căn nhà, nhà mình đã quá cũ rồi, có nhiều chỗ cần phải sửa lại. Rồi còn nuôi mấy đứa em, chúng nó lớn có nhiều thứ cần đến, không thể để chúng vào Đại học mà lại thiếu thốn như mình bây giờ được. Còn quá nhiều điều để lo, nó biết không có bố trong nhà, gánh nặng trên vai nó càng chồng chất hơn.

    Đã hơn 10 năm rồi, từ ngày bố mất, nó chỉ là một cậu bé chưa biết gì, nó cũng không hiểu bố đã đi đâu, đến một nơi nào đó rất xa, lúc đó nó chỉ lờ mờ hiểu là như vậy. Nhìn tấm ảnh bố trên ban thờ, nó thấy ánh mắt ấy cứ nhìn mình, như muốn nói với nó nhiều điều. Kí ức về bố trong nó chỉ là hình ảnh bố nằm trên giường bệnh, nắm chặt tay nó hồi lâu, không nói gì, chỉ nhìn nó và khóc. Hồi đó nó rất sợ, và thấy ghét bố, vì nó không hiểu tại sao một người đàn ông lại khóc như thế. Rồi nó lại thấy mẹ khóc, mẹ vất vả nhiều hơn, còn bố chỉ lặng lẽ, ngồi đó, nhìn mẹ, rồi nhìn anh em nó. Khuôn mặt bố gầy guộc, xanh xao, khác hẳn với lúc bố đi làm về, mang quà cho nó, rồi dẫn nó đi chơi, lúc ấy trông bố khác lắm. Nó không hiểu tại sao bố lại thay đổi nhanh như thế. Bố nói với nó toàn những chuyện khó hiểu, nào là vai trò của người đàn ông trong gia đình, rồi trách nhiệm của nó là phải chăm sóc mẹ và các em thay bố khi bố đi xa. Lúc đó nó đã hỏi bố đi đâu, bố chỉ xoa đầu nó và nhìn nó âu yếm. Nó không hiểu và cũng không để ý đến nữa. Nhưng chỉ vài năm sau, nó như dần hiểu ra mọi thứ, và thấy rõ tầm quan trọng của mình trong cái gia đình này.Và nó đã biết, bài học đầu đời bố dạy cho nó, giờ nó phải làm thế nào. Nó tự nhủ thầm sẽ không phụ lòng bố, nó tin bố ở trên cao kia luôn dõi theo từng bước đi của nó, và bố sẽ buồn nếu nó không sống thật tốt với niềm tin bố đã đặt ở nó…



    Con bé nằm quay mặt vào tường, muốn ngủ nhưng chẳng thế nào nhắm mắt lại được, tai nó nghe rõ tiếng nói của các diễn viên trong bộ phim truyền hình dài tập đang chiếu trên tivi. Nó nằm im, đầu óc tưởng tượng ra các cảnh diễn ra trong phim, rồi có lúc tưởng như đang trôi bồng bềnh vào một giấc mơ, trong đó nó là diễn viên chính của một bộ phim. Những thước phim ấy quay thật chậm làm đầu óc nó mệt mỏi, trống rỗng. Nó ao ước một ngày nào đó mình sẽ trở thành một người nổi tiếng, một ca sĩ chẳng hạn, vì nó vốn sở hữu một giọng hát khá hay, theo mọi người nhận xét là như vậy. Thỉnh thoảng nó cũng lên hát trong buổi diễn văn nghệ ở trường, rồi những hoạt động ở phường. Nó thấy mình bước trên thảm đỏ, mặc một chiếc váy dài trắng muốt, đêm nay trông nó thật là xinh đẹp, nó bước đi kiêu hãnh với nụ cười rạng rỡ. Các nhà báo thì đua nhau chụp ảnh nó, nó làm dáng trước ống kính như một ngôi sao cỡ lớn. Bỗng nó thấy từ đằng xa, mẹ đang đứng nhìn nó, vẫy tay với nó. Nó tiến lại gần, dắt tay mẹ cùng bước vào một hội trường lớn. Mọi người đều vỗ tay chào đón hai mẹ con nó, đêm nay mẹ thật là đẹp!... Nó nở một nụ cười, không hiểu là nó cười trong giấc mơ hay là nó đang cười thật. Chỉ biết nó đã mơ giấc mơ này rất nhiều lần rồi, đó như một niềm khát khao của nó, mơ được chạm tay đến chiếc vương miện lấp lánh như của nữ hoàng, mơ được ngồi trên những chiếc máy bay sang trọng đi khắp thế giới, những bộ quần áo đẹp, những con đường trải đầy hoa hồng, và những ánh nến lung linh… tất cả đều làm nó say mê thích thú. Rồi bỗng tất cả biến mất, chỉ còn lại đêm đen, khoảng không gian im lặng đến rợn người.

    Nó sợ bóng tối, nó nhìn quanh, tất cả những ánh đèn, mọi người đi đâu hết cả, và chợt nó bật khóc, khóc vì cô đơn… nó thấy chói mắt, từ từ ngước mắt lên, mẹ đã đứng trước mắt nó từ lúc nào, cười với nó, đưa tay cho nó và dẫn nó đi, đi đâu nó cũng không biết. Chỉ biết là đi rất xa, nhưng nó không cảm thấy sợ nữa. Nó nhận ra xung quanh mẹ là một vầng hào quang sáng chói, mẹ đi đến đâu thì vầng sáng đó cũng di chuyển theo, như là ánh sáng của hàng ngàn, hàng vạn cây nến vậy. Mẹ dắt nó đi trong bóng đêm, soi sáng cho con đường của nó. Mẹ lặng lẽ âm thầm, không nói câu nào. Nó cũng im lặng, và bỗng thấy trong lòng trào dâng một niềm hạnh phúc khôn tả. Bàn tay mẹ ấm áp, ánh mắt mẹ trìu mến, hơn tất cả mọi thứ. Giờ nó chẳng cần gì nữa, những tràng vỗ tay, chiếc thảm đỏ, máy bay, vương miện… đều là vô nghĩa.

    Nó thấy mẹ bước đi càng ngày càng nhanh, nó cố gắng đi theo mà không kịp, rồi tay mẹ tuột khỏi tay nó, nó chới với, tưởng như mình đang rơi từ trên cao xuống, tay nó quờ quạng tìm chỗ bấu víu, miệng hét to: "Mẹ ơi… mẹ…!!" Có người lay lay vai nó, nó giật mình tỉnh giấc, mồ hôi ướt đẫm, nhìn sang nó thấy mẹ đang nhìn nó với ánh mắt lo lắng "Sao thế con? Lại nằm mơ thấy ác mộng à? Để mẹ đi lấy cho cốc nước!" Hóa ra nó nằm mơ, nó chợt thấy vui vì mẹ vẫn còn ở đó, bên cạnh nó chứ không đi đâu cả. Bây giờ nó mới biết mẹ đối với nó quan trọng như thế nào? Mẹ như ánh nến sáng trong đêm soi đường dẫn lối cho nó thoát khỏi bao cạm bẫy, bao hiểm nguy của cuộc đời. Phải rồi, tuần tới là sinh nhật mẹ, sáng mai nó sẽ bàn với anh cả và cu Bi về việc tổ chức sinh nhật cho mẹ. Lòng nó lâng lâng, nó chìm vào giấc ngủ với nụ cười còn nở trên môi……
Working...
X